Đêm đã khuya ngoài trời gió lạnh
Ánh trăng tàn mà giấc ngũ không yên
Nằm nhớ "Quê" thao thức mấy đêm về
Thương "Quê" lắm nhưng lòng này không thể!
...
Nhớ kỉ niệm khi ta còn thơ dại:
"Quê" lúc nào cũng khắng khít bên ta
"Quê" cho ta hơi ấm của mái nhà
"Quê" cho ta miếng cà chiên và cá lạc
"Quê" cho ta một tình thương bát ngát
Biết khi nào ta mới trả ơn "Quê"!
...
Cứ mỗi năm - Hoa Mai xòa cánh nở
Xuân lại về - "Quê" cũng "về" cùng xuân!
Nghĩ đến thế lòng này đau như cắt
Mắt lưng trồn cắt tiếng gọi "Quê" ơi.
Ánh trăng tàn mà giấc ngũ không yên
Nằm nhớ "Quê" thao thức mấy đêm về
Thương "Quê" lắm nhưng lòng này không thể!
...
Nhớ kỉ niệm khi ta còn thơ dại:
"Quê" lúc nào cũng khắng khít bên ta
"Quê" cho ta hơi ấm của mái nhà
"Quê" cho ta miếng cà chiên và cá lạc
"Quê" cho ta một tình thương bát ngát
Biết khi nào ta mới trả ơn "Quê"!
...
Cứ mỗi năm - Hoa Mai xòa cánh nở
Xuân lại về - "Quê" cũng "về" cùng xuân!
Nghĩ đến thế lòng này đau như cắt
Mắt lưng trồn cắt tiếng gọi "Quê" ơi.
---Liên Phương---
No comments:
Post a Comment